Từ trên trời rơi xuống một tia sáng xanh chiếu vào người con quỷ lớn.
Trong nháy mắt con quỷ lớn kia như bị sét đánh vậy, không thể động đậy nữa, toàn thân không ngừng run rẩy, hai con mắt trợn tròn, điên cuồng nhảy lên, miệng há to như muốn hét lên nhưng lại không thể phát ra một chút âm thanh nào, hắc khí trên người nó giống như hơi nước, bốc lên, những con quỷ xung quanh ngẩn ra, lần lượt cúi đầu ngã xuống đất giống như quỳ lạy.
Trong phút chốc, một tiếng hừ lạnh vang lên, ánh sáng màu xanh đột nhiên co rút lại, con quỷ lớn kia bị ánh sang màu xanh kia cuốn đi, chỉ còn lại một chút hắc khí tản ra trong sương mù, con quỷ lớn cứ như vậy mà biến mất không thấy đâu.
Lại một tiếng hừ lạnh nặng nề vang lên, người đứng trước thấp giọng mắng:
- Tất cả đứng lên đi, trở về tiếp tục tập luyện. Nếu lần sau còn xảy ra chuyện như này, đừng nghĩ được tha thứ nữa!
Lũ quỷ cúi đầu trên mặt đất không dám phát ra một tiếng động, rối rít bò dậy, lần nữa xếp thành đội hình, phân thành nhiều nhóm nhỏ, rất tự giác rời đi theo một hướng.
Trận đánh này nhìn qua rất chấn động, nhưng lại kết thúc chỉ trong chốc lát sau khi ánh sáng xanh kia xuất hiện. Trong lòng tôi buồn bực tự hỏi, nếu người ở trong bóng tối đó lợi hại như vậy, thế thì cần gì phải tốn công sức huấn luyện những con quỷ này, giống như người thứ hai nói, làm như vậy chỉ uổng phí thời gian, thà rằng nuốt hết tất cả còn hơn.
Nhìn những người đó đã đi xa, hai người trước sau đều im lặng, lúc này tôi mới lấy hết cam đảm chậm rãi bò ra, nhìn xung quanh, chắc chắn không còn nguy hiểm gì, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, xem ra thế giới này thật sự rất nguy hiểm.
Tôi gãi đầu một cái, khổ não suy nghĩ xem nên đi đâu tiếp theo, nhưng cách đó không xa tôi lại nhìn thấy một thứ gì đó đang phát sáng trên mặt đất.
Tôi giật mình, nhận ra đây là những mảnh vỡ vừa rồi của những người đó, thật ra thì đây chính là những mảnh vỡ linh hồn mà những con quỷ lúc nãy tranh giành, tôi nhớ Người Trong Sông từng nói, quy luật nơi này là cá lớn nuốt cá bé, linh hồn chính là thức ăn.
Thật kỳ lạ, khi tôi vừa nhìn thấy những mảnh vỡ linh hồn, thì bụng tôi lại có cảm giác đói cồn cào, tôi không thể kìm chế được cảm giác mạnh mẽ muốn nuốt chúng, tôi nuốt nước bọt một cái, không biết có nên làm như vậy hay không, tôi chỉ muốn tìm đường về nhà, càng không muốn tu luyện ở chỗ này, chiếm đoạt mảnh vỡ linh hồn của người khác, chuyện này…
Tôi hơi do dự, nhưng cảm giác đói bụng khiến cho tôi không cách có cách nào kiềm chế được nữa, tôi nghĩ ăn thứ này so với ăn đất còn tốt hơn, nên quyết định đánh bạo một lần, nói không chừng sáng hôm sau, tôi có thể tìm được cung điện của Giải Trĩ Thần Quân.
Nghĩ tới đây, tôi như bị quỷ ám vậy, chạy đến đó không chút do dự, giơ tay cầm lấy mảnh vỡ linh hồn đang phát sáng trên mặt đất, rồi cho vào trong miệng.
Đúng lúc này, không biết từ đâu xuất hiện một bàn tay to đen sì, đột nhiên nắm lấy cổ tay tôi, cười nói:
- Không nên ăn một mình như vậy chứ, hai người chúng ta chia làm năm năm, mỗi người một nửa…
Trong lòng tôi không khỏi giật mình, chỉ thấy một cái đầu đen thùi lùi xông tới, một tay thì vẫn đang nắm chặt trên cổ tay tôi, một người đàn ông râu ria xồm xoàm không biết từ khi nào xuất hiện ở sau lưng tôi.
- Anh là ai…
Tôi dùng sức lắc mạnh tay, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi anh ta.
Người đàn ông kia cười như không cười, trơ tráo nắm lấy tay tôi không buông, ánh mắt nhìn chằm chằm mảnh vỡ linh hồn kia, tôi nhíu mày một cái, nhìn dáng vẻ như bị đói lâu ngày của anh ta, vì vậy đưa mảnh linh hồn kia cho anh ta, nói:
- Cho anh, mỗi người…
Tôi còn chưa nói hết lời, anh ta đã nhanh chóng chộp lấy mảnh vỡ linh hồn kia, cũng không thèm nhìn, như một con sói đói mấy ngày chưa được ăn, một hơi liền nuốt hết.
- Này, tôi nói là mỗi người một nửa, tại sao anh lại ăn hết rồi…
Tôi kháng nghị.
- Xin lỗi, đã bảy ngày rồi tôi chưa ăn, đói quá…
Anh ta cười trông rất là bỉ ổi, buông tay tôi ra, sau khi nuốt xuống mảnh vỡ linh hồn này xuống bụng, vẻ âm trầm trên khuôn mặt anh ta chậm rãi giãn ra, lúc này tôi mới nhìn thấy rõ hình dáng của anh ta.
Người đàn ông này có một cái cằm rộng, gò má cao, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, tay chân to hơn so với người bình thường một cỡ, dáng vẻ trông khoảng 30 tuổi, thân hình so với tôi cũng cao lớn hơn rất nhiều, nhưng mà lại rất gầy gò, mặc quần áo trông rất rộng, nhìn không giống một người đàn ông mà trông giống như dân tỵ nạn bị tra tấn dã man mới trốn ra khỏi trại.
Người này dường như không có ác ý với tôi, cũng không giống như một cường giả, trong lòng tôi nghĩ thầm, người này chắc cũng giống với mình, cũng lưu lạc đến đây, nói không chừng tôi có thể từ trong miệng anh ta hỏi được một ít chuyện.
- Anh là ai? Anh ăn chưa đủ no sao. Vừa rồi ở đây có đánh nhau, có mấy người chết, nói không chừng vẫn còn mảnh vỡ linh hồn còn sót lại, chúng ta cùng nhau tìm một chút đi.
Tôi cười nói với anh ta.
Anh ta sững người một lúc, dường như có chút ngây người, ngay sau đó cảm khái nói:
- Tôi đi lang thang khắp nơi, cho tới bây giờ đối với tôi tốt như vậy. Được rồi! Tôi là An Hồ Tử, tôi muốn kết bạn cùng anh.
Tôi có chút không nói lên lời, tính cảnh giác của anh ta cũng thật là thấp, ở nơi nguy hiểm như thanh minh giới này, có thể tùy tiện kết bạn sao?
Tôi đang muốn nói gì, thì anh ta chợt xua tay, nói nhỏ:
- Đừng làm ồn, tôi phát hiện nơi này còn có một ít mảnh vỡ linh hồn, nhưng mà rơi trên mặt đất vẫn chưa thấy được, chúng ta cùng nhau đi tìm rồi chia nhau ăn.
Tôi gật đầu một cái, buồn bực nhìn người tự xưng là An Hồ Tử, khom người, cong lưng, đôi mắt to nhìn chằm chằm mặt đất, trong tay cầm một cây gậy ngắn màu đen, nhìn vẻ mặt háo hức của anh ta giống như là hận không thể đào được nhân sâm từ trong đất, bắt đầu dùng cây gậy kia đi tìm trên mặt đất.
Rất nhanh, An Hồ Tử liền vui mừng hô lên, anh ta nhanh chóng đào ra nửa cánh tay từ trong lòng đất, rồi đắc ý quơ quơ với tôi, hét lớn:
- Mau tới đây, bên này có rất nhiều đồ ăn…
Con ngươi tôi cũng trợn lên, lầm bẩm tự nói:
- Đây con mẹ nó là thịt người… Chừa chút cho tôi!
Đói quá, người cũng có thể ăn thịt, huống chi đây chỉ là linh hồn còn sót lại, dù sao nói về hương vị thì so với ăn đất chắc sẽ ngon hơn đúng không?
Mới vừa rồi tôi còn chút bài xích với việc chiếm đoạt linh hồn người khác, nhưng lúc này không biết bị ảnh hưởng cái gì, lại cùng An Hồ Tử, cùng nhau tìm các mảnh vỡ linh hồn trên mặt đất.
Hơn nữa, tôi rất nhanh thích ứng với cảm giác tìm đồ ăn trong đất, chuyện này khiến tôi nhớ tới khi còn bé ở nhà chỉ nuôi hai con gà mái, mỗi ngày chúng thường đào bới tìm thức ăn ở trong sân, hình ảnh kia so với bây giờ thật con mẹ nó giống như nhau.
Cuối cùng chúng tôi cũng tìm được một ít mảnh vỡ linh hồn, mặc dù cũng không coi là nhiều nhưng cũng đủ cho hai người ăn một bữa thỏa thích, tuy rằng mấy mảnh vỡ kia nhìn qua giống như là xác chết, có chút khó mà tiếp nhận, nhưng tôi phát hiện thứ này chỉ cần cầm trong tay thì sẽ hóa thành một tia sáng, hơn nữa chỉ cần đưa lên miệng hút mạnh một hơi là được rồi, không cần phải gặm từng miếng từng miếng, chuyện này làm cho lòng tôi thoải mái hơn rất nhiều.
Nhìn An Hồ Tử so với tôi thì hoàn toàn khác nhau, tôi chỉ ăn từng miếng nhỏ của mảnh vỡ, còn An Hồ Tử một miếng liền ăn hết một miếng lớn hoặc là một cái cánh tay hay bắp đùi, anh ta vừa ăn, vừa không rõ ràng nói:
- Này, tại sao cậu chỉ ăn miếng nhỏ như vậy, miếng lớn này mới là cực phẩm…
Tôi lắc đầu cười khổ nói:
- Anh không cần phải để ý đến tôi, anh cũng ăn từ từ thôi, ăn nhanh quá không dễ tiêu hóa.
Anh ta vừa cười vừa gặm, hỏi:
- Cậu, cậu thật là một người tốt, à đúng rồi, tôi còn chưa chào hỏi với cậu, cái đó, cậu tên gì, chết bao lâu rồi?
Tôi không nhịn được mà ăn thêm miếng nữa, đây là chào hỏi sao? Gặp mặt liền hỏi chết bao lâu rồi…
- Tôi tên là Hàn Thanh Thiên, ừm… tôi tới đây cũng chưa được bao lâu, đúng rồi anh làm nghề gì vậy? Mấy người vừa rồi là ai vậy? Lúc nãy anh luôn trốn ở đây sao?
Tôi nghĩ phải hỏi rõ ràng trước, người nay tôi chỉ mới quen, ai biết anh ta là loại người gì. Nhìn anh ta vừa gặm đùi người như gặm đùi dê nướng vô cùng vui vẻ, tôi khó mà yên lòng với anh ta.
An Hồ Tử ngửa cổ nuốt miếng cuối cùng xuống, lúc này mới vỗ bụng thỏa mãn nói:
- Tôi là thợ săn linh hồn ở thanh minh giới, thế nào, rất trâu đúng không?
- Thợ săn linh hồn?
Tôi thực sự đã bị anh ta hù dọa, nhưng khi tôi quay đầu, nhìn thấy cây gậy của anh ta, thì không nhịn được cười.
- Anh là thợ săn linh hồn chỉ cần mang theo thứ này đi vòng quanh thế giới đúng không? Nghề này của anh…
- Nghề này của tôi làm sao, nói cho cậu biết, bất kể có bao nhiêu hồn phách ở dưới đất, dù chỉ là một mảnh vỡ nhỏ, tôi cũng có thể tìm thấy nó, ở đây không có ai có bản lĩnh như tôi đâu, hừ, biết được tôi thì chắc phần mộ tổ tiên nhà cậu đã bốc khói xanh…
Tôi nín cười, chỉ vào anh ta nói:
- Trong nhà chúng tôi cũng có những người làm nghề giống anh, nhưng khác là anh có thể ăn mảnh vỡ linh hồn, còn bọn họ chỉ có thể nhặt phế liệu với vụn kim loại để kiếm tiền. Về công cụ, thì anh và họ lại giống nhau đến kinh ngạc. Về cách xưng hô, thì anh gọi là thợ săn linh hồn, nghe rất khí thế, còn bọn họ lại gọi là người nhặt ve chai, tục gọi là nhặt đồng nát…
- Người nhặt ve chai? Tên này không tệ, rất khí thế, so với thợ săn linh hồn cũng không tệ…
Anh ta dường như rất vui vẻ nói.
Trong lòng tôi buồn cười, người này tuy rằng có chút năng lực nhưng bản tính lại ngay thẳng, nhanh mồm nhanh miệng, xem ra tôi có thể yên tâm đối với anh ta.
- Ách, anh nói cái gì thì là cái đó đi, nhưng mà… Tôi muốn tìm hiểu một chút, ngã ba đi đến nơi này, đi như thế nào?
Tôi hỏi ra vấn đề mà mình quan tâm nhất.
- Ngã ba? ! Cậu điên rồi sao, đó là nơi chúng ta có thể đi được sao…
An Hồ Tử giống như sợ hết hồn, vội vàng đi xung quanh quan sát, giống như là sợ bị người khác nghe thấy được.
- Ngã ba đó có chuyện gì vậy?
Tôi buồn bực hỏi.
- Đó là… nơi thông với minh giới chân chính, chúng ta nếu như có thể đến, thì cũng không phải ở đây chịu khổ.
Tôi có chút kinh ngạc, thông với minh giới chân chính, là có ý gì?
An Hồ Tử thở dài nói:
- Xem ra cậu thật sự mới tới đây, cái gì cũng không biết, vậy tôi sẽ nói cho cậu biết một chút chuyện khác thường của Thanh Minh giới này…
Sử dụng phím mũi tên (hoặc A / D) để trở về chapter trước hoặc tới chapter tiếp theo